[Chương 54 Khải Thiên凯千Longfic Tiểu Tương Tư]
☆ Năm Mươi Bốn
Vương Tuấn Khải nhìn như muốn khảm những dòng chữ trên màn hình điện thoại cả vào mắt. Anh vội vã đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh thay đồ. Tấm gương to lớn phản chiếu hình ảnh anh ở đó, anh ngẩng mặt lên nhìn bỗng nhận ra bộ dáng đáng chê cười của mình lúc này.
Quần áo vẫn là đồ công sở ngày hôm trước, nhàu nhĩ rúm ró, tóc tai bù xù có chỗ bết lại dựng đứng lên, hai mắt còn có chút sưng. Động tác cởi đồ chạm lại, hai tay đang tháo cà vạt chợt trượt xuống rồi buông thong. Người anh nhìn thấy trong gương thật kỳ lạ, người đó là một phần của anh vậy mà giờ anh mới biết người đó có tồn tại trên đời. Trước đây luôn chỉ có một Vương Tuấn Khải cao cao tại thượng, áo quần chỉn chu, phong thái lịch lãm tao nhã, chưa bao giờ có một Vương Tuấn Khải lếch thếch lôi thôi như hiện tại. Nếu để cho Vương Tuấn Khải của nhiều năm trước đây nhìn thấy bộ dáng này hẳn anh sẽ nhếch môi lên cười khinh bỉ và chối từ thẳng thừng rằng, cái người trước mặt chẳng phải anh.
Nhưng trên đời đúng thật là cái quái gì cũng có thể xảy ra. Cái người cao cao tại thượng, mười phần kiêu ngạo như anh cuối cùng cũng một lần trong đời được nhìn thấy bản thân trong bộ dáng suy sụp.
Có lẽ là do trước đây chưa từng yêu ai sâu đậm, chuyện tình cảm cũng chẳng có đớn đau như bây giờ hoặc chăng là chưa từng có nỗi lo để buột mất một ai. Giờ thì có, có nên mới tự đẩy bản thân vào cách tình cảm khốn đốn này.
Anh quyết định tắm rửa trước khi đi tìm Thiên Tỉ, vì đơn giản anh biết cậu sẽ chẳng vì cái bộ dáng khốn cùng của anh hiện tại mà xoay tâm chuyển ý, trở về với anh đâu. Tắm rửa sạch sẽ cũng đã tối muộn, Vương Tuấn Khải lái xe đến khách sạn theo địa chỉ mà Vương Nguyên gửi tới, đường bên ngoài vẫn sáng vì ánh đèn ở Bắc Kinh quá đỗi chói lòa, ngẩng mặt lên trời cũng chẳng thấy nổi một vì sao nhưng sẽ thấy hàng dặm những đốm sáng nhân tạo, xếp thẳng tắp cách đều thành hàng. Vương Tuấn Khải thì không có tâm trạng ngắm nhìn trời đất, trong đầu anh ngoài Thiên Tỉ ra thì chẳng chứa nổi thứ gì khác. Bụng réo lên kêu ọt ọt khiến anh nhớ ra, anh chưa có ăn gì từ hôm trước rồi, nhưng anh lại chọn cách lơ đi, mặc kệ nó. Vì đã muộn nên người ra vào khách sạn không còn nhiều, Vương Tuấn Khải đến quầy tiếp tân thuê một phòng đối diện với phòng của Thiên Tỉ. Thang máy chầm chậm đi lên, mỗi đợt tiếng ting vang lên đều đánh động vào trái tim đang lơ lửng của Tuấn Khải.
Hiện tại anh đang đứng trước phòng của Thiên Tỉ, anh đưa tay lên áp vào mặt gỗ lành lạnh. Sau một cách cửa là người anh thương, người anh thương và anh, giờ chỉ cách nhau một cách cửa. Nhưng anh biết, khoảng cách về địa lý chẳng có cân nặng để so với khoảng cách ở trong lòng. Đến giờ anh phải thật lòng thừa nhận một điều rằng, Thiên Tỉ ấy, cậu quên anh rồi.
*Cốc cốc*
Thiên Tỉ đang nằm trên ghế sô pha giật mình vì tiếng gõ cửa. Đã giờ này rồi mà còn có người đến hỏi? Nhưng rõ ràng ngoài Vương Nguyên ra thì ai cậu cũng chưa cho địa chỉ mà. Chẳng lẽ Lâm Mạc Hoa luôn giải quyết công việc với nạn nhân vào tầm giờ muộn như thế này sao? Cậu làu bàu một chút rồi kéo chăn đang đắp trên người ra, với tay tắt ti vi rồi xỏ dép ra mở cửa.
Cửa mở ra, trước mắt chẳng có ai, cậu đi ra ngoài, nhìn trái nhìn phải một hồi sau đó bất giác rùng mình. Sau đó chạy tọt vào trong nhà.
Ở phòng đối diện Vương Tuấn Khải qua khe tròn của mắt mèo nhìn cậu cho đến khi cánh cửa khép lại, ngăn mất tầm mắt của anh. Vẫn là cánh cửa gỗ lành lạnh đáng ghét ấy. Anh thôi cúi người nhìn, đi đến ghế sô pha trong phòng ngã xuống. Dạ dày anh co rút dữ dội, anh nhắm mắt lờ đi, không gian xung quanh tĩnh lại và trong lòng anh chỉ có hình bóng của một người.
Vương Nguyên không thể hiểu nổi, cậu rõ ràng đã nhắn địa chỉ phòng của Thiên Tỉ cho Vương Tuấn Khải rồi mà thế quái nào hai người này vẫn chẳng có chút tiến triển gì? Hay Vương Tuấn Khải đầu đất?
Không, giả thuyết này không đúng, Vương Tuấn Khải từ bé cho tới lớn mà cậu quen luôn là kẻ không để bản thân mình chịu thiệt.
Cậu đã giúp đến đấy rồi mà không có gì thay đổi thì cậu cũng chịu, chuyện giữa hai người họ, tới đây cậu không thể xen vào được nữa.
Cậu, Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải, tới đây cũng chẳng còn là tam giác định mệnh mà số phận ghép lại để trêu đùa nữa.
Thiên Tỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dạo này cậu thường mất ngủ, những giấc mộng không rõ ràng luôn quấy rối cậu và dĩ nhiên những giấc mộng ấy đều liên quan đến kẻ đáng ghét kia. Có giấc mộng rất rõ ràng, có giấc mộng quá đỗi mờ nhạt. Nhưng cảm giác bao lần vẫn không hề thay đổi, luôn tạo cảm giác chân thật đến đáng sợ. Nếu tính cũng đã hơn hai tuần cậu chuyển đi, hai tuần ròng rã lúc nào chợp mắt đều sẽ mơ.
Ban đầu tính sẽ lập lại cái kế hoạch giày xéo Vương Tuấn Khải cho hả dạ nên mới đồng ý về nhà anh ở, mặc dù phần vì cậu chưa thể chuyển ra ở riêng ngay chiếm một chút ít. Nào ngờ chưa giày vò được người thì mình đã tự giày vò mình. Mỗi ngóc ngách trong căn nhà của anh đều khiến cho cậu nhớ lại một chuyện gì đó, không rõ ràng, nhưng một khi đã rõ ràng cậu sẽ lại liều mình chối bỏ. Chối bỏ không nổi thì chạy trốn, luôn là cái cách mà Thiên Tỉ sống, kế hoạch kia phải hoãn lại, cậu chuyển ra ngoài, cũng chẳng nhận ra bóng lưng cậu bỏ lại cho anh khiến anh tổn thương như thế nào. Nếu cậu nhận ra hẳn trong lòng sẽ vô cùng hả hê.
Nhưng thứ khiến cậu chú ý bây giờ chỉ là cách làm sao để không mơ những giấc mơ đáng ghét ấy nữa. Mặc dù đã chuyển ra ngoài, ngày ngày đi làm cật lực lánh mặt anh nhưng vẫn không thể khiến những giấc mộng kéo đến mỗi khi cậu chợp mắt.
Cậu có chút buồn cười, từ kế hoạch liên tụng va chạm giày vò Vương Tuấn Khải giờ lại chuyển sang đình chiến, phòng thủ và cật lực lánh mặt anh.
Vương Tuấn Khải không thoải mái và xem ra cậu cũng như thế. Hóa ra kẻ đang giày vò người khác cũng đang tự giày vò chính mình.
Người cậu bắt đầu nóng lên và mắt bắt đầu nhìn một chuyển thành hai. Sáng nay khi tỉnh dậy cậu đã thấy cả người nhức mỏi uể oải, còn váng đầu chóng mặt nhưng cậu lại nghĩ là di chứng để lại sau tai nạn và có thể là tâm trạng bị ảnh hưởng bởi mấy giấc mơ chết tiệt kia nên cậu chẳng để ý. Giờ nhận ra bản thân đang phát sốt thì cả người đã nóng lên hầm hập rồi. Cậu dừng đánh máy dịch ghế sang bên cạnh, lựa một góc nhỏ bên bàn làm việc mà gục xuống. Dù có bị phạt vì tội bỏ bê công việc cũng có thể chống chế là ốm đi.
Mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên là trần nhà trắng tinh khôi, cậu nheo mắt lại khịt khịt mũi. Không có cái mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, vậy cậu đang ở đâu?
Cậu ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống bên hông, quần áo công sở nghiêm túc nay đã được thay bằng một bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái. Xúc cảm chân thật bên dưới cho cậu hay, cậu đã bị ai đó lột sạch đồ sau đó chỉ mặc lại cho cậu mỗi quần áo ngủ, không thèm bận lại quần chíp cho cậu. Khuôn mặt cậu đen lại nhưng rất nhanh suy nghĩ bị phân tán bởi khung cảnh xung quanh, bài trí trong phòng này có hơi hướng giông giống phòng của cậu thuê ở khách sạn X. Cậu toan đứng dậy nhưng chợt nhận ra bản thân đã sớm không còn sức mà đứng lên, từng khớp xương đau nhức, cổ họng khô rát và cảm giác nóng hầm hậm ở trên trán báo cho cậu hay, cậu vẫn chưa hết sốt.
Nằm trở lại giường trong đầu cậu nảy ra không biết bao suy nghĩ. Cậu có lẽ đã rơi vào tình trạng mê sảng, nhưng đây có lẽ là lúc duy nhất cậu chợp mắt mà không mơ, bỗng dưng cậu thấy vui vui lên.
Cánh cửa mở ra, cậu hé mắt nhìn sau đó cả người cứng lại. Bất chấp cơ thể đang rệu rã và đau nhức cậu ngồi bật dậy nói:
– Sao lại là anh?
– Em hy vọng người nào khác sao?
Vương Tuấn Khải tay bưng một cà mền đầy cháo vừa tiến đến gần giường vừa cười khổ nói.
– Đừng có thể hiện bản mặt khổ sở đó, tôi nhìn rất chán ghét.
Vương Tuấn Khải hơi khựng lại hít sâu vào một hơi sau đó đáp lại gọn ghẽ:
– Được
Sau đó nghĩ rồi lại nói:
– Em ăn cháo đi, còn chìa khóa phòng em đâu? Anh sẽ sang lấy cho em chút đồ. Khi nãy thay đồ cho em quần áo đều ẩm mùi mồ hôi nên anh đành dùng tạm đồ ngủ.
Thiên Tỉ hơi đỏ mặt, hóa ra kẻ lột sạch cậu là tên đáng ghét kia, vừa may nhưng lại vừa ghét.
Húp đến muỗm cháo thứ hay thì cậu giật mình, vội vàng rời giường chạy ra phòng khách tìm kiếm cửa ra vào. Khi mở cánh cửa chạy ra bên ngoài cậu trợn tròn mắt. Đối diện với căn phòng này là… phòng của cậu ở khách sạn X. Chìa khóa phòng vẫn được cắm lủng lẳng, cửa mở hờ, cậu nuốt một ngụm nước bọt sau đó đi thẳng vào phòng của cậu. Vương Tuấn Khải đang lục đục lấy đồ trong phòng ngủ. Cậu tức giận, vô cùng tức giận, hóa ra anh ta sớm đã biết chỗ cậu ở, có lẽ căn phòng kia được đặt ngay sau khi anh biết cậu ở đây. Cậu không thể suy đoán tiếp rằng từ đâu, nhờ ai mà anh biết nơi cậu ở nữa mà lúc này cậu chỉ biết, hóa ra anh luôn dõi theo cậu và cậu thì vô cùng tức giận.
Cậu đứng trước mặt Vương Tuấn Khải, khuôn mặt đỏ lên vì giận nói:
– Anh thuê phòng đối diện từ bao giờ?
Vương Tuấn Khải đứng thẳng dậy nhìn vào mắt cậu nói:
– Sau hôm em thuê phòng này một ngày.
Thiên Tỉ nén giận nói:
– Anh là tên biến thái cuồng theo dõi sao? Tôi đã cật lực tránh anh như thế, sao anh không biết đường mà biến cho khuất mắt tôi? Cảm giác nắm gọn tôi trong lòng bàn tay sung sướng như thế nào?
Vương Tuấn Khải bối rối, anh vội vàng chạy đến giữ chặt hai vai cậu nói:
– Anh không có ý đó. Anh rất nhớ em, nhớ em đến phát điên, anh sợ em biết anh ở gần em, em sẽ lại chuyển đi nên anh… anh không cố ý.
Thiên Tỉ cười lạnh nói:
– Giả nhân giả nghĩa gì ở đây? Anh nghĩ tôi giống trước đây, là một con chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời anh sao?
Vương Tuấn Khải không hiểu nổi Thiên Tỉ đang nói gì, anh chưa bao giờ có suy nghĩ đấy.
– Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ rời đi. Tôi không thèm giày vò anh nữa, tôi sẽ đi, tẩy sạch cái bóng hình nhơ nhuốm của anh ở trong đầu tôi, sẽ sống một cuộc sống trong lành mà không có anh. Tôi chính thức nghỉ làm luôn tại cái toàn soạn chết tiệt đấy và giờ thì anh cút ra ngoài cho tôi.
Vương Tuấn Khải ù đi, mắt anh nhìn chăm chăm vào cái miệng đang cử động liên hồi ấy, cậu nói cậu muốn rời đi, anh không hiểu, cậu vì sao hết lần này đến lần khác đều muốn bỏ anh đi tiếp. Anh đã làm gì sai? Anh không biết, và vì anh không biết nên anh phát điên.
Anh giữ chặt lấy cậu, cậu vùng thoát khỏi nhưng vì cơ thể còn yếu nên không dứt ra được. Anh bỗng sợ hãi cậu bỏ anh đi tiếp, anh nhắm vào cái miệng đang nói liên tục kia hôn sâu.
Thiên Tỉ bị anh hôn mà ngẩn ra giật mình, cậu đấm thùm thụp vào lưng anh, miệng muốn khép nhưng không khép lại được, cậu vẫn còn quá yếu để kháng cự lại anh. Vương Tuấn Khải vòng một tay ra sau bắt lấy cái tay của cậu, anh vẫn cứ hôn cậu điên loạn như thế nhưng lại dồn cậu về phía giường lớn trong phòng.
Cho đến khi Thiên Tỉ bị áp hẳn xuống giường thì cậu không thể vùng vẫy được nữa, cậu căm hận anh một thì cậu căm hận cậu mười bởi vì phía dưới đã phản ứng mà ngẩng đầu lên. Vương Tuấn Khải như mất đi mọi lý trí, ánh mắt anh mê man nhìn cậu say đắm. Anh dứt ra kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng anh nói:
– Em luôn chối em không còn thương anh, anh cũng muốn xem em hoan ái với người em không thương như thế nào.
– Đồ bỉ ổi.
Ánh mắt anh tối lại khi nghe cậu mắng chửi, Thiên Tỉ chưa bao giờ mắng anh như thế. Và điều đó thành công khơi dậy sự kiêu ngạo, tính chiếm hữu của anh lên.
Anh nắm lấy hai tay của cậu kéo lên quá đầu, cúi xuống hôn sâu, tay kia lần xuống kéo tuột quần ngủ rộng quá cỡ.
Thiên Tỉ hốt hoảng bởi trong lòng cậu bỗng dưng trào dâng một chút, chỉ một chút cảm giác muốn đồng thuận, muốn xuôi theo hành động của Vương Tuấn Khải. Bên ngoài trời tí tách đổ mưa.
-Còn tiếp-
D.Zoyle: Chương 55 sẽ lại một đoạn H tiếp, tuy sau này mới post nhưng mình vẫn hơi lo. Và thật sự thì mình không giỏi viết H lắm đâu T_T Nhưng chẳng hiểu sao lại vô tình mọc thêm một chương H nữa. Và mình cũng thấy hơi có lỗi vì ra chương chậm quá nhưng mình rất bận rộn. Bài post trên Đảo mình còn không duy trì đều đặn như trước nữa, mình rất tiếc, nhưng mà rất may là TTT sắp xong rồi. Có lẽ chưa đến 10 chương nữa ( đã tính cả phiên ngoại ) là xong rồi. Mình đã tăng lượng từ mỗi chương lên, khoảng hơn 2000 gì đấy để có thể tròn 60 chương >v< Và mình thì chưa có dự định gì tiếp theo sau khi hoàn thành TTT cả vì mình hãi lấp hố quá trời rồi T-T Khi nào hoàn mình sẽ nói rõ hơn về kế hoạch viết sau này nhé, còn giờ thì bye bye, hẹn một hôm nào đó của tuần sau~